Chủ Nhật, 28 tháng 1, 2018

Liege một chiều đông

LIÈGE MỘT CHIỀU MÙA ĐÔNG


Liège một chiều cuối đông, trời rất lạnh, tuyết bắt đầu rơi nhiều, cũng là những ngày tháng buồn nhất Kiệt nằm co trong căn phòng trống vắng nghĩ về quá khứ người từng đầu ấp tay gối từng ấy năm với mình mà bây giờ sẽ chỉ còn là bạn. Kiệt chẳng muốn làm gì khi hình ảnh về người ấy luôn hiện ra và gợi lên trong anh những kỷ niệm đẹp, có cả những nụ cười, những giọt nước mắt mà mình và cô ấy đã cùng nhau trải qua. Kiệt còn nhớ thật rõ cảm xúc của mình ngày hai người đoàn tụ bên xứ người, nó đã hạnh phúc biết nhường nào khi baby Keny ra đời, đó là tinh hoa của một tình yêu đẹp. Rồi nàng ra đi nhẹ nhàng như gió, mong manh như nắng và để lại trong tim Kiệt “cay đắng ngút ngàn”.

Đau thương và hạnh phúc là đôi ngả đường song song vô tận, đó là con đường hành trình mà mỗi con người ai cũng trải qua, những kẻ phiêu diêu trên nỗi buồn thì luôn ngoảnh cổ khát thèm hạnh phúc, còn những người đang bước trên con đường hạnh phúc sẽ luôn nhìn thấy nỗi buồn ở bên cạnh mình. Cứ mải miết đuổi theo những thứ xa khuất tầm tay, thì thử hỏi sao lòng lại không trống trải ? Có những thứ qua rồi mới chợt nhận ra nó đẹp, có những thứ khi xa rồi người ta mới ngỡ ngàng biết đã yêu thương.

Nhâm nhi tí rượu vang, du dương thả hồn theo một bản nhạc buồn cùng mùi hương thoang thoảng của hoa lan, tất cả hoà quyện vào nhau tạo nên một không gian lặng lờ, êm ả đến lặng người. Nhưng có nghĩa gì đâu khi biết mình không còn trẻ để đếm bình yên qua nụ cười và hình bóng người xưa. Cuộc đời ai cũng trải qua mùa hè nóng bỏng, mùa thu dìu dịu, mùa đông căm căm lạnh và rồi mùa xuân cũng nở rộ với nắng thủy tinh vàng long lánh, dưới vòm trời trong xanh không gợn một áng mây, mùa xuân ở Châu u thật tuyệt vời ! Kiệt mở lòng mình ra, nó lang thang rong ruổi khắp nẻo đường của Liège, hai bên đường những bông hoa căng tràn mật ngọt thu hút ong bướm lượn lờ bay, hương hoa cỏ trong tiết trời ấm áp làm nô nức lòng người.

Ngậm một thỏi chocolat mua ở Buxelles Gourmand, uống một ngụm trà nóng, bên chậu hồng nhung, Kiệt mơ về em và hình ảnh người thương xa lạ ấy cứ luôn trong tâm trí anh, trong một lần lang thang vào room chat của một trang web, “em vào nick anh trước” - đó là lí do mà Kiệt và Nhỏ yêu nhau, đơn giản vậy đó. Kiệt hỏi Nhỏ tại sao vào room không chọn ai lại chọn anh, Nhỏ không trả lời được mà chỉ nói là “Duyên Số”. Nụ cười nở trên môi Kiệt, và như thế, cứ hằng đêm sau giờ làm việc anh và nhỏ cứ chát, dù ở cách nhau nửa vòng trái đất chưa bao giờ gặp nhau nhưng giữa Kiệt và Nhỏ đã gắn kết với nhau bằng một trái tim, một lòng tin, Kiệt cảm thấy như gần lắm, mỗi ngày dù bận việc nhưng anh vẫn vào chat, để em được trò chuyện, được nhìn con chữ nhảy nhót biết nói của em, cũng thấy vui lắm rồi. “Sóng bắt đầu từ gió, gió bắt đầu từ đâu ?”, và không biết hồi nào nữa, Kiệt yêu em !

Thỏi chocolat tan biến lúc nào không hay, tách trà nóng cũng nguội tự bao giờ. Ngoài trời tuyết cứ rơi phủ trắng xoá, những hạt li ti len qua khe cửa sổ đậu lên những bông hồng nhung tạo thành những bông hoa tuyết li ti xen lẫn màu hồng của cánh nhung trông nó long lanh đẹp làm sao. “Tuyết Nhung” - Kiệt gọi như thế !


Không biết Nhỏ có nghĩ gì không, có băn khoăn gì không và có mong chờ ở Kiệt điều gì không ? Còn Kiệt thì suy nghĩ nhiều lắm, về Nhỏ, về Kiệt, về lần đầu gặp nhau và về tình yêu của mình. Vẫn là những lãng đãng, thấm đẫm trong đêm đông tĩnh mịch của Liège, nghe như một tình yêu đơn phương buồn lắm. Nước mắt của thằng đàn ông ngấp nghé năm mươi nó không khúc khích hay sướt mướt như ở tuổi thanh xuân, nó có vị mặn thấm của tình đời, nó không chảy được mà lắng đọng tự đáy lòng. Vốn dĩ mùa đông Liège không đẹp như thế, nhưng từ khi biết em, mùa đông Liège năm nay dù lạnh đến thấu xương thì Kiệt vẫn thấy nó đẹp hơn, ấm áp hơn bất kì mùa đông nào mình từng trải qua.

“Em ơi ! Anh sẽ nắm tay em đi trên con phố Liège đầy tuyết rơi này, hai chúng ta tay trong tay đi dạo, anh sẽ mời Nhỏ thưởng thức cà phê ở Rue Soeurs-de-Hasque, hai ta cùng nhau ngồi trong đó, lẳng lặng thưởng thức những bài nhạc tình hạnh phúc bên tách cà phê thơm lừng, Nhỏ kể cho anh nghe chuyện phiếm của những đứa bạn ở trường đại học danh giá mà nhỏ đang theo học”. Chuông điện thoại reo, Kiệt chợt sượng người khi thực tại nó là giấc mơ !

Hôm nay rồi sẽ trở thành hôm qua của ngày mai, cho nên Nhỏ ơi anh rất mong nhỏ cùng anh làm nên câu chuyện cổ tích tình yêu lãng mạn, đẹp. Đừng do dự nữa Nhỏ ơi, nhớ thì nói, yêu thì gặp và thiết tha thì hãy giữ lấy đi, nghen Nhỏ !

3 nhận xét:

  1. Lâu lắm rồi ...nay mới vào đây
    Đọc bài viết...nghe nhạc buồn da diết

    Trả lờiXóa
  2. Dạ em cám ơn anh , Thạch viết chia sẻ tâm sự của một anh bạn anh oi, anh Vũ vẩn khoẻ chứ dịp nào đi Long An alo em cafe anh nhé!Mến

    Trả lờiXóa
  3. thăm người bạn cũ ở yahoo và đọc những bài hay chúc vui khỏe

    Trả lờiXóa