
Những ngày bảy đưa tôi về miền ký ức thời thơ dại, ngây ngô nhưng biết bao trong sáng hồn nhiên. Là tháng giao mùa giữa mùa hạ và mùa thu với những trận mưa tầm tả thời tiết ấy khiến đất trời như một cô nàng đỏng đảnh khó chiều, thoáng nắng, rồi lại mưa .
Bình thường tháng bảy không có gì đặc biệt trong một năm, không nhiều hội hè như tháng Hai, không ấm áp như tháng tư, nhưng quan trọng hơn tháng bảy đóng vai trò chiếc cầu nối giữa mùa hạ và mùa thu. Có thể vì thế mà thời tiết mưa nhiều hơn nắng, đó cũng là một trong những lý do khiến mọi người không thích cái tháng tầm tả mưa cả ngày cả đêm này
Tháng bảy mưa trắng trời, gió giăng giăng, cây lá tơi bời những cánh hoa rụng vội .... Mùa Thu đã về , tôi nhớ đã có lần vào dịp tháng bảy , sân trường không còn những hoa phượng đỏ rực như tháng năm vào hè, sân trường tôi ngày ấy trồng rất nhiều cây cao to tán lá rộng che mát cả khoảng sân trường . lác đác những đứa học sinh đến trường , ngày ấy làm gì có học cả ngày học liên tục cả hè suốt như bây giờ .Cứ độ đến cuối tháng bảy đầu tháng tám chúng tôi đến trường lao động hoặc xem thông báo cho năm học mới .Hồi ấy học sinh có hai mùa rỏ rệt: mùa đi học và mùa nghỉ hè
Mùa phượng đỏ, cái tên thật thân quen với những ai đã một thời cắp sách đến trường. Cái tên gợi nhớ, gợi thương, gợi bao kĩ niệm tràn về trong kí ức một thời đáng yêu của cuộc đời. Khi những cánh phượng thắm xuất hiện kiêu sa trên tán lá xanh giữa sân trường, là lúc những cô cậu học trò thấy lòng chợt buồn, chợt vui khó hiểu. Thái độ tình cảm thay đổi theo lứa tuổi. Tiểu học, cái tuổi còn quá ngây thơ, chỉ trông cho đến hè để được rong chơi thỏa thích. Cấp hai, lứa tuổi đã bắt đầu biết buồn buồn nhớ nhớ khi xa trường lớp, xa bạn xa bè, nhưng vẫn thích hè về với những cuộc chơi náo nhiệt. Cấp ba, lứa tuổi nhiều mơ lắm mộng, có kẻ bàng hoàng khi thấy phượng nở hoa, ba tháng hè dài như mấy thế kỉ. Lưu bút nhỏ chuyền tay nhau mấy độ, từng trang hồng đầy ắp những yêu thương, từng cánh phượng ép đầy trang kĩ niệm, ai vô tình để lạc bài thơ. Lên đại học, lứa tuổi đã biết nghĩ về tương lai. Hè đến tạm gác lại chuyện sách vở, họ lao vào thực hiện bao kế hoạch, bao chương trình cho hôm nay, cho ngày mai. Ngày mai? Với đầy những lo âu trăn trở
Trải qua bao nhiêu lần tháng bảy tôi không mang trong mình nhiều hoài niệm vì trong tôi thời thơ ấu yên bình ấy trôi qua nhanh quá, nó dường như một khoảnh khắc mong manh và ngắn ngủi trong cuộc đời. Tuy nó ngắn ngủi nhưng tôi vẫn cố bám víu lấy như những ngón chân bám trên nền rêu xanh, để được một lần quay về dù chỉ trong ký ức. Thiên nhiên đang viết nên thơ đấy. Giọng văn còn non nớt quá, chưa thể tìm ra những câu, những chữ đang tinh nghịch trốn trong thiên nhiên để đọc thành thơ. Cảnh vật đẹp lộng lẫy trong cái mơ hồ lung linh huyền ảo. Con người trong một chiều đầu Thu dường như tĩnh lặng hơn, khuôn mặt thoáng nét xa xăm hoài niệm.
Gió hôm nay dịu dàng và đằm thắm, nàng gió thổi nhẹ, nâng niu từng tán lá, mơn man khắp nơi, chảy tràn qua da thịt, cảm nhận gió mới ngọt ngào làm sao. Bầu trời hôm nay trong veo nhưng lạ thay, mát rượi chứ không hanh hao như mọi bận. Đang mê đắm trước sự biến đổi đột ngột nhưng quá dễ thương của khí trời.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét