Đầu hè hay có gió. Nhất là những buổi
chiều tà, gió mạnh và dữ dội hơn bao giờ.Những
bụi trúc , bụi tràm đằng kia biết
đấy, chúng ngã nghiêng theo gió. Lúc rì rào, lúc lào xào, lúc lại ù ù phát ra
thứ âm thanh không thể nghe được. Mọi vật lúc ấy dường như xuôi cả theo gió.
Gió nức nở gào thét tựa như một người đánh mất trái tim của chính mình, mãi
loay hoay đi tìm.
Người ta bảo, ngày xưa gió biết yêu. Gió yêu mây. Gió hay chơi trò ú tim
cùng mây. Gió sà xuống trốn dưới những cánh đồng lúa vàng. Gió kiêu ngạo, lúa
ngả rạp phủ phục. Thế là mây tìm thấy gió.
Rồi một ngày, mây mang trái tim gió đi mất. Mây trốn biệt trong những hẻm
núi, nơi gió không thể nào tìm đến được. Mây đặt trái tim gió ở đấy và mây tan
biến như chưa bao giờ tồn tại. Để gió, mỗi khi nỗi cô đơn trở nên cồn cào, gió
lại đi tìm thứ trống rỗng trong cơ thể.Và những ngàyấy,những ngày gió thổi dữ dội và,gió khóc
Chủ Nhật, 15 tháng 4, 2012
Gió đầu hè
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét