Hè , hoa phượng đỏ rực ngập sân trường , ngập cả con đường nổi nhớ .Mỗi cánh hoa tựa như gợi nhớ , dòng ký ức ngày xưa cuồn cuộn chảy về .Tôi đi tìm nổi nhớ trên con đường một thuở ngây thơ, ngày hai buổi đến trường , kiếm tìm lại những mảnh vở kỉ niệm năm nào .Chợt thấy bâng khuâng, xao xuyến , trên tay tôi hình như nổi nhớ đậu vào.
… Tôi chẳng nhớ mình đả đánh rơi nó nhớ tự bao giờ , chỉ biết rằng khi hoa phượng đỏ đầy sân , những khoảnh khắc lặng lẽ, rưng rưng và chợt nhận ra mùa hạ đả đến.
Có ai , có ai ngăn được dòng thời gian ngừng chảy , cho mùa hạ đừng đến , Hoa phượng đừng nở và giữ thời áo trắng ngây ngô lại cho tôi .
Áo trắng ơi! Sao ta mãi tìm trên con đường ngày xưa mà chẳng thấy , tiếng thời gian thảng thốt trôi đi , nỗi nhớ đã chìm vào hư ảo , ta đi tìm mãi, tìm quên cả một mùa hạ.
Dưới gốc bàng thời gian, những chiếc ghế đá , được đặc ngay ngắn xung quanh như những sân ga chờ đợi con tàu chở những mơ ước đến rồi lại đi.
Áo trắng ngày
xưa có còn chăng kỉ niệm , chúc ân tình xin gửi lại đây , đâu đó ghế đá sân
trường sầu lẻ bóng .Tạm biệt tuổi học trò tôi bước vào ngưỡng của cuộc đời với
bao chông gai và thử thách … Hôm nay tìm về bên góc phượng đỏ bạn bè dăm ba đứa
, cứ đứng nhìn nhau mà lệ rèm mi!
0 nhận xét:
Đăng nhận xét