_Nguyễn Anh Kiệt _ Tình xa mà gần, người vềlại đi.Nghìn trùng xa cách muôn vàn nỗi nhớ! Anh không thể nhớ và càng không hiểu Anh yêu nhỏ, một cô pé bí ẩn từ lúc nào.
Mỗi ngày Anh không nén nổi hạnh phúc và xúc động khi nhận tin nhắn và những cuộc gọi từ nhỏ.Dù ở xa tít tắp nửa vòng trái đất, nhưng lúc nào nó và nhỏ cũng dành cho nhau những lời yêu thương ,nhung nhớ về nhau.
Như đã hẹn Anh bắt chuyến bay đầu tiên từ ZavenTem- Bruxelles,Bỉ về Tân SơnNhất-Sài Gòn, Việt Nam “Chúng mình hẹn nhau ở phố Cần thơ anh nhé!” chỉ một tin nhắn như thế thôi nhỏ làm tan biến bao chờ đợi lo lắng bấy lâu của mình, Anh rất vui hồi hộp cho cuộc hội ngộ này vì đây là lần đầu tiên bao tháng hẹn hò nó được gặp nhỏ bằng xương bằng thịt. Cần Thơ đang mùa xuân, dư âm của những ngày tết vẫn còn trên khắp các con phố, mọi người vẫntay trongtay thong dong dạo bước. Ngồi nhâm nhi ly café ở Hoa Cau quán nhìn sang bến Ninh Kiều sông nước ở đây thật hữu tình, nên thơ, trong đầu vẫn không ngừng suy nghĩ về nhỏ. Nó không tin vào cái gọi là tiếng sét ái tình, nhưng có lẽ nó đã trúng tiếng sét ái tình của nhỏ.Nhỏ là ai? Và làm thế nào để có thể gặp nhỏ, người con gái thích chơi trò trốn tìm và chờ đợi. Việc gì đến rồi củng đến ngồi đếm ngược thời gian, không gian hôm ấy như lắng đọng, lắng đọng trong ưu tư khắc khoải chờ đợi, chưa qua 12 giờ đêm là chưa hết ngày hẹn với nhỏ.Trông đợi yêu thương cứ thế trải rộng, mênh mông, Nhỏ lỗi hẹn , lang thang trên phố cần Thơ, đêm hôm ấy ánh đèn đường phố Tây Đô về đêm rất đẹp nó soi rỏ nét buồn man mác trên khuôn mặt, đôi mắt Kiệt nhìn về một hướng xa xăm sâu hun hút, đôi mắt như có hồn, đôi mắt như biết nói,biết nhìnnhưng không biết đi về đâu , trái tim khẽ nhói đau . Âm báo tin nhắn lại reo “Xin lỗi anh, nhỏ bận đột xuất”.Những con chữ nhỏ nhắn quen thuộc kia nhảy nhót trên màng hình như một lời nhè nhẹ xoa dịu nổi chờ mong. Ngược gió miền tây Anh đến Nha trang Biển tháng giêng rất đẹp trời rất trong, từng con sóng cứ nối xếp nhau vỗ bờ, nắng vàng cát trắng, bước chân nặng trĩu nỗi hoài mong. Nó thả chậm từng bước trên bãi biển.Một hàng dấu chân dài trên cát trắng.Sóng vỗ rì rào, gió đưa hương mặn từ biển vào. Phía chân trời, mặt trời đang lặn dần xuống biển.Nó tựa lưng vào ghế đá ngồi nhìn ra biển, đôi mắt đen man mác buồn, chiếc áo sơ mi trắng khẽ lay độngtheo gió biển. Mái tóc ngắn đen rối xù trong gió, chiếc bóng cô đơn kéo dài trên cát. Thoảng trong vị mặn của gió chút ngọt, chút đắng và chút nhớ thương… Đêm Nha trang không gặp nhỏ, trời không lạnh sao sắc se trong lòng, nhỏ cứ vô tình bóp nát trái tim anh. Nhỏ đến Nha trang hôm ấy, vừa hư vừa thực, vừa như hiện hữu nhưng lại vừa xa xăm. Chúng mình lại lỗi nhịp không gặp được nhau, hôm đó biển Nha trang khóc tiển Nhỏ về lại Sài Gòn, anh ở lại trong lưu luyến khó tả. Vẫn ghế đá công viên cùng cà fe đắng ngồi đó nó lặng người nhìn biển nhớ đến Nhỏ, Nhỏ ơi! Sài Gòn những ngày cuối cho chuyến hẹn hò lần này, Kiệt qua phố Hàm Nghi, chiều tháng giêng nắng rát mặt người. Nhớ lắm những lần ở Liege nó và nhỏ gặp nhau qua cái màng hình smartphone tuy rất gần cách nhau gang tất nhưng không thể chạm được vào nhau , khoảng cách ấy nó xa hơn cả ngàn năm ánh sáng làm cho nổi nhung nhớ càng lớn, lúc đó chỉ ước được cùng nhau đứng chung nhau trên một lãnh thổ, để chạy đến và trao cho nhau những ngọt ngào nhất... Nhưng nay Kiệt đang hiện hữu ở giữa lòng Sài Gòn này, nhỏ củng ở đây tại sao? Khoảng cách lại lớn thế, tại sao vậy nhỏ? Đã nhiều lần anh tự nhủ với lòng mình:“Thôi, đừng nhớ nữa, nhưng đó chỉ là lời nói suông cho qua những lúc buồn không muốn nghĩ vềnhỏ mà thôi.Chứ thật sự trong thâm tâm vẫn khắc khoải.” Sài Gòn mùa tháng giêng vẫn nắng, đếm ngược thời gian chỉ còn vài ngày ngắn ngủi nữa, anh phải trở về Âu Châu.Anh tôn trọng quyết định của nhỏ “Ba năm anh nhé!”Đó là cột mốc chờ và đợi cho một tình yêu.Thưởng thức những giọt đắng cuối cùng ở Sài Gòn phố vẫn náo nhiệt mọi người đang chuẩn bị cho ngày mới, Trong khối con người đang vận hành đó nó cố tìm em nghe lòng mình trĩu nặng ,ưu tư . “Chưa bắt đầu sao lại phải chia tay” rồi chờ,rồi đợi,con tim như lạc lối về. Liege ngày trở về , mùa xuân những cành cây Hetre pourpre đã bắt đầu thay lá nóđã cố vứt bỏ những khái niệm tháng ngày ra khỏi đầu mình bằng cách vùi đầu vào làm bấtcứ việc gì để không có thời gian nhớ, để ba năm trôi qua thật nhanh, để được gặp nhỏ.Nhưng, đến đêm vềđối diện với bốn bức tường, màn đêm tỉnh lặng, và ánh sáng của chiếc laptop quen thuộc, nỗi nhớ trong nó lại ùa về.nó ghét cái cảm xúc đang hiện hữu trong người, và ghét cả lý trí yếu đuối ấy.Từ khi nào nó ghét cả con người mình như vậy? “Người ta có thể ướp cuộc đời mình trong vị mặn của nước mắt, vị đắng của hối tiếc, vị chát của tuyệt vọng. Người ta có thể yêu lấy chính nỗi buồn của mình vì quá cô đơn. Nhưng đến một ngày, khi người ấy nắm lấy tay ta và nói: “Pé yêu anh!” thì tất cả những nhọc nhằn đã qua đều bỗng chốc nhẹ và xốp như mây chiều lãng đãng, và gió chầm chậm thổi tất cả u uất đi xa.” Liege 4-4- 2018 |